Sau đó hàng tháng, lúc nào cũng như người mất hồn, ngủ không được, người rạc đi. Tôi có lại xin việc tại nhiều nhà sản xuất phim nhưng không một ai mướn tôi. Và nếu ta luôn luôn khổ trí về chỗ còn "hàng triệu việc phải làm mà chưa có thì giờ làm" thì chẳng những ta sẽ buồn bực mệt nhọc mà thôi đâu, ta còn có thể bị chứng mạch máu căng, đau tim hoặc vị ung nữa.
Ông không thèm ngó tới những bức thư khen chương trình các buổi quảng cáo của ông, mà đòi được coi những bức thư chỉ trích. Quy tắc đó thiệt hay, chẳng những cho Công ty U. Câu chuyện ông kể lại dưới đây trong một lớp giảng của tôi ở Nữu Ước, đã được ban giám khảo của trường chấm thưởng:
Ông phải bỏ tiền riêng trả ngân hàng đó để y khỏi ngồi tù. Phần đông họ để giấy má trên bàn, hàng tuần không ngó tới. Burton! Anh đã biết bí quyết đắc nhân tâm và diệt lo, để vui sống.
Họ leo hết ngọn này tới ngọn khác. Sau cơn lo lắng ba đêm ba ngày ròng rã, để đắn đo xem có nên tặng quân bất lương 5. Carrier, ở chương II phần nhất có thể giải quyết được hết thấy những vấn đề rắc rối không? Tất nhiên là không.
Cũng là những tờ giao kèo đó mà ông đọc đi đọc lại tháng này qua tháng khác. Có người mắt long lanh vết lệ. Và trong số những kẻ bất hạnh ở đời này ta nên kể cả bọn người ghét nghề đang nuôi sống họ nữa!
Tôi không còn than thở về cái dĩ vãng đã thiệt chết rồi nữa. Nói rộng ra, thì con người hoạt động trong một khu vực hẹp hòi quá, so với khả năng thênh thang của họ. Thí nghiệm nhiều lần và sau cùng thấy chắc chắn rằng nếu chịu bỏ thêm chừng 5.
Tôi hoá ra nóng nảy, cáu kỉnh. Chỉ một việc chép sự kiện lên giấy và đặt vấn đề một cách rõ ràng cũng đã giúp ta đi được một quãng đường dài tới một sự quyết định hợp lý rồi. Mỗi đêm, ông nghiêm khắc soát lại những hành vi của ông.
Lần đầu họ bóp lực kế trong hoàn cảnh thông thường. Coi cuốn này như một cuốn sổ tay trong khi làm việc; dùng nó để giải quyết áp dụng những nỗi khó khăn hàng ngày. Mà hễ rán sống trong hai thời gian thì ta sẽ làm hai cho tinh thần và thể chất của ta liền.
Chỉ xin Chúa dắt con từng bước. Ta không được rãng rang như hồi xưa - mỗi tuần ta phải đọc một hai cuốn sách, chín, mười số báo - lại quen với lối văn tiểu thuyết và phóng sự nên lối văn nghiêm nghị của những thế kỷ trước không còn hợp với phần đông chúng ta. Ông liền nói: "Lẽ dĩ nhiên, có ai hề thấy xẻ mạt cưa bao giờ! Làm sao mà cưa, xẻ nó được, vì nó đã vụn như cám rồi! Quá khứ cũng vậy.
Sáng hôm sau ông tỉnh táo ngay, nhưng không phải nhờ ở hột cải mà nhờ ở bức thư xin đầu hàng của Đại tướng Lee do một kỵ binh phi ngựa mang tới. Thật đáng thương hại! Tôi không sao tả nổi nổi khổ của tôi lúc ấy.