Ngôn từ không có gì mới. Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian. Cậu em bảo bị ho, đi xông hơi vậy.
Hy vọng bà chị sẽ không hỏi phòng kế toán xem cậu em đến lĩnh lương chưa. Nháy: Chiều đi đá bóng. Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt.
Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây? Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi. Hơn nữa, họ không thông minh đến thế đâu.
Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh. Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến. Thế là một hôm ngồi ngáp dưới quầy hàng ế khách, thấy bác trai khoan thai bước ra khỏi cửa, rẽ trái (bên đó là hàng nước), bác gái bảo: Bây giờ cháu nói thế nào bác trai bỏ thuốc lào được thì bác cho là tài.
Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi. Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy. Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi.
Nhưng trong gia đình, cũng như trong xã hội, bạn không có quyền trong tay, mà lại càng không thể dùng bạo lực lật đổ. Chắc hôm nay có việc gì. Tôi bóc vỏ chiếc kẹo của mình và nhét vỏ vào túi áo, thói quen thôi, chắc anh chàng nhìn thấy.
Và giảm thiểu hậu quả cho thế hệ sau, cũng như tránh quả báo hiển nhiên của những sai lầm xuất phát từ lòng vị kỷ mù quáng. Cũng dễ hiểu, đã bon chen thì mấy ai còn sáng suốt. Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người.
Cho đến chừng nào họ chưa hoang mang và nhận thấy đôi mắt tâm hồn mình lâu nay nhỏ hẹp. Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng. Chưa đến tuổi để vô vi vô vị.
Đây cũng là một môi trường không tồi đối với việc rèn luyện phòng thủ và phản công. Hết 2 phút rồi mà chưa nhớ ra. Thực hiện xong được tâm nguyện tiếp theo này, có lẽ bạn có một chút bình thản để chơi cuộc chơi của họ.
Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn. Không, tôi không cần biết. Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả.