Futunaria

Cô vợ lồn múp ở nhà cho anh chồng thoải mái nghịch

  • #1
  • #2
  • #3
  • Hơn thế, tôi thương nó… Những dòng suy tưởng ấy chắc chảy tràn trong bác. Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả. Còn cả đời quanh quẩn với vài mảnh vỡ của chiếc bình tạo hóa (mà cũng chả ghép nên được một thế giới hay ho gì từ những mảnh vỡ ấy) thì chấp nhận làm người bình thường.

    Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu. Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi. Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ.

    Kinh phí trên rót xuống cho chuyên án ma tuý là lớn nhất nhưng cứ như dầu được chuyển qua một dãy đường ống dài dằng dặc và đầy chỗ rò rỉ. Lát sau tôi lẻn xuống. Nhầm! Lúc này (lúc khác thì hẵng để lúc khác nói), tôi muốn đặt một tia lửa ở những người tài.

    Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng. Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân… Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não.

    Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn. Chẳng ai thua thiệt cả. Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu.

    Bác không hài lòng một tí nào. Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc. Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng.

    Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc. Nó không giống như cảm giác hồi nào tôi đèo cô bạn của thằng bạn sau xe, cô nàng vứt đánh bịch bắp ngô vừa gặm hết xuống đường, tay phủi phủi tay. Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi.

    Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm. Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ.

    Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro. Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy. Có người nhìn bà già, nhăn mặt, bĩu môi.

    Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó. Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Dùng cứt thì không hay lắm.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap