Đừng bao giờ quên Quy tắc hoang tưởng. Ngày đặc biệt mà tôi nhớ là khi cuốn sách đầu tiên của tôi được xuất bản. Bạn có quyết đánh cược về việc đó không, khi không có ai nhìn thấy, họ khóa cửa, kéo rèm lại, và xem bộ phim The Young and the Restless hoặc Bikini Babes.
Mọi người ngắt lời nhau. Đừng mất ngủ vì chuyện này. Rồi một ngày, người đàn ông nói thêm điều gì đó khẳng định anh ta là một nhà độc tài, hoặc người phụ nữ làm một việc gì đó hoàn toàn chứng tỏ cô ấy là người ngu ngốc!
Ồ, tốt lắm, tôi lẩm bẩm, nhìn vào thẻ tên của anh ta. Họ đã tìm được nhân viên giải quyết khiếu nại. Liệu câu đó có làm tổn hại đến sự tự nhận thức về bản thân khi nghĩ về tôi với tư cách là một con người mà ông ta tuyển làm trợ lý chứ không phải là động vật hai chân không có lông mà ông ta có thể bổ nhiệm vai trò đó? Tôi ước ông ta sẽ bị ngã ngựa ngay khi phán đoán cách ông ta diễn đạt câu làm cho tôi có cảm giác bị hạ thấp và xa cách với ông ta.
Khi họ quay lại, Robin ghé vào tai tôi nói nhỏ, Manchester là một sử gia ở nửa sau thế kỷ hai mươi. Đó là một sai lầm may mắn. Khi bạn là một đứa trẻ mới biết đi, bố mẹ bạn có lẽ đã dạy bạn nói cảm ơn nếu ai đó tặng quà cho bạn.
Carole và tôi tiếp tục gửi thư điện tử về những vấn đề liên quan đến công việc trong tuần đó. Ban lãnh đạo muốn nhờ một ai đó làm báo cáo về quan hệ công chúng cho ban, và tất nhiên, được trả tiền. Một số người cảm thấy quá già, quá trẻ, quá béo, quá gầy, quá thấp, quá cao.
Cô ấy nói, Leil ạ, chúng ta phải ở trong phạm vi giới hạn có thể đối với độc giả của chúng ta. Hãy cẩn thận để dòng tiêu đề của bạn không bị hiểu lầm và không có ý báo hiệu trước một điềm gì xấu. Có một điều thú vị hơn nghe lời khen trực tiếp là nghe lỏm lời khen đó.
Sự thực là, khi bạn bước vào, tôi tưởng là bạn của tôi. Ôi, nhưng thưa Giáo sư, Bạn ngập ngừng hỏi, Tại sao họ lại không mặc gì cả? Chẳng hạn, một người nào đó hỏi bạn, Bạn đi làm bằng xe buýt có mất nhiều thời gian không?
Tôi đi tập tễnh ngang qua phòng họp và phục kích ông ấy gần quầy giải khát. Nếu không, hãy rèn cho mình không nói những âm tiết tạo cảm giác sáo rỗng. Tôi sẽ gọi cho ông vào giờ ăn trưa của tôi ngày mai.
Những ngón tay của tôi run lên bần bật, phải khó khăn lắm tôi mới mở được thư. Khi các nhà khảo cổ học quay trở lại những năm 1950, họ sẽ thấy máy hát tự động để trên bàn, chai nước khoảng xenxe của Clarabelle từ Howdy Dowdy Show, một chiếc máy ảnh Brownie, một ti vi đen trắng màn hình rộng mười inch, một vài đĩa hát 45 rpm, và xác ướp một người đàn ông Fuller Brush. Bạn và hai người đàn ông phủ chăn thở phào nhẹ nhõm.
Hãy giới thiệu anh ta như một người ruột thịt thực sự nhưng có cuộc sống tách rời bạn và thậm chí một cái tên cùng với vị thế đó. Walter cười lớn và nói như kiểu tố cáo, Này, một trong số các bạn đáng nhẽ đã phải gọi tôi và nói, Vào đây đi, chao ôi! Mọi người đều cười, Walter là người vui vẻ nhất. Vị giáo sư vuốt chòm râu của mình, nhìn chằm chằm vào bạn, và hỏi lại câu hỏi trên bằng ánh mắt.