Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết. Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo. Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác.
Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình. Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm. Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản.
Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về… Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi.
Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối. Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn. (Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng).
Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại. Vừa rồi đi đá bóng với thằng em về qua bị tắc mãi ở đó. Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến.
Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá. Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái. Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp.
Thế mà rồi cũng ngủ được. Mùi buồn em quyện với mùi buồn anh như cà phê đen pha với sữa thành cà phê nâu. Cái mũi lưỡi trai che sụp bộ mặt.
Chà, bạn múa may quay cuồng một lúc, thằng cướp văng ngay xuống hồ. Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức. Còn lại, nó mới là hư vô.
Rồi đến lúc ghét mình để vuột mất tình yêu, hắn vẫn hay soi gương. Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau. Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng.
Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây. Cái tâm hồn cô cũng xấu xí như cái mặt của cô, đó có phải là một nguyên tắc của tạo hóa không?. Tất cả đều không sâu đậm.