Lần sau rút kinh nghiệm nhé. Cũng có thể họ không tìm thấy. Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật.
Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận. Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ. Làm gì có lí do gì mà khóc.
Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt. Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau. Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài.
Hình như chưa bao giờ bạn nói mê. Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại. Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất.
Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá. Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó. Có lẽ đó có phần là sự trả đũa với những kẻ yếu hơn khi bị kẻ mạnh hơn làm tổn thương.
Rất nhiều ngọn nến âm thầm trong bóng tối chờ những ngọn lửa đầu tiên. Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua. Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố.
Rồi lại êm êm lan ra. Nhưng bạn muốn về ngay. Và có một cái đầu luẩn quẩn.
Tí nữa cháu nghoéo tay với bác trai nhé… Chà, cuối cùng, cậu ấm cũng đã bị lợi dụng một cách triệt để hơn bên cạnh vài việc cỏn con của đứa trẻ như lấy cho bác cái tăm, cái kính. Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho. Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò.
Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa. Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian. Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường.
Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình. Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút. Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế.