Ông là Deems Taylor, nhà bình luận chính trị hằng tuần tại đài bá âm. Người bị ghét, bị vu cáo và bị chỉ trích nhiều nhất trong lịch sử Hoa kỳ mà tôi biết là ông Abraham Lincoln. Một cách thần hiệu để giải quyết những vấn đề rắc rối
Rồi tôi rán cải thiện nó bằng cách tận hưởng những ngày còn lại". Tôi đọc đi đọc lại bức thư ấy, thấy như có cháu đang đứng bên cạnh, nói với tôi: "Tại sao cô không hành dộng như cô đã khuyên cháu? Cứ vui sống đi, mặc kệ tình thế ra sao thì ra, giấu nỗi lòng trong một nụ cười rồi vui vẻ sống". Bà bèn hỏi người chủ có muốn mua bánh của bà làm không.
Đừng ưu phiền nữa mà kiếm việc gì làm cho khuây khoả đi". Tôi tạm gọi bà là Mary Cushman vì con cháu bà có thể buồn lòng khi thấy tên thiệt của bà in trên sách. Walt Whitman nói: "Có phải chỉ học khôn được ở những người ngưỡng mộ, kính mến ta và nem nép trước mặt ta không? Hay là ta đã học được nhiều điều nhờ những người ghét bỏ, chống báng ta, tranh nhau với ta?
Tôi đã trả một giá rất mắc bài học nầy: phải viết những sự kiện đó lên giấy rồi mới phân tích chúng một cách dễ dàng được. Sadler, nhà trị bệnh thần kinh trứ danh, kể chuyện một ông nọ nhờ theo lời khuyên giản dị ấy mà hết được bệnh thần kinh suy nhược. Tôi có dịp làm quen với Eddie Rickenbaker, một phi công trẻ tuổi.
Nhưng tôi lại quá lố, hoá mất cả tự nhiên. Suốt 50 năm, bà như một bà hoàng trên kịch trường năm Châu, chưa có cô đào nào được người ta mến như bà. Ông nằm ngủ trên chiếc giường con cũ kỹ.
Chẳng bao lâu biết tường tận từng nơi từng chỗ, trong khu phố thường chơi đùa với các bạn, biết tường tận đến nỗi chơi trò gì có chạy đua là đều thắng. Tôi buồn đã lỡ sinh ra làm cái kiếp người. Họ hăng hái quyết định bôi nhọ và hãm hại Peary tới nỗi nếu không có lệnh trực tiếp của Tổng thống Mc.
Có một hồi, ít lâu sau trận Bulge, tôi khóc nhiều quá, không còn hy vọng gì tinh thần sẽ thư thái như xưa nữa". Vừa mới ăn xong là ném mình xuống giường và ngủ li bì. Franklin Bettger, người cừ khôi nhất của Mỹ trong giới bảo hiểm, không đợi tới năm giờ sáng lập chương trình công việc trong ngày.
Đây là một sự thật lạ lùng và bi đát: Hàng triệu người không bao giờ nghĩ tới việc tiêu phí một đồng bạc mà luôn luôn phí phạm năng lực của mình một cách vô tư, y như anh lính thuỷ, khi tàu cập bến được tháo cũi xổ lồng vậy. Lúc đó anh Haney chưa biết thuật của Carrier để diệt nỗi lo. Ông viết: "Khi võ quan kia lại gần tôi, tôi còn nhức đầu như búa bổ, nhưng đọc xong bức thư, tôi khỏi liền".
Tư tưởng và hành động một cách vui vẻ, rồi ta sẽ thấy vui vẻ. Câu chuyện làm cho ông giận dữ đã xảy ra 11 tháng trước, nhưng mỗi khi nhắc lại ông còn bừng bừng lên. Đồng thời, một thanh niên Mỹ đang tùng chinh bên Châu u, cũng học được bài học như vậy.
Có người mắt long lanh vết lệ. Tăng lương "đúp"? Không. Nên nhớ rằng không có người nào chết về thiếu ngủ hết.