Ông hãy trả lời có hay không. Bác không rõ cháu đi đâu. Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp.
Chỉ là chuyện phiếm thôi. Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử. Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay.
Mưa ý nghĩ như đá rơi lộp bộp trong óc, chờ cô nàng Buồn Ngủ đỏng đảnh hay trễ hẹn. Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ. Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi.
Mọi người còn lo cho bác nữa. Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau. Người rỗng như không có lực.
Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi. Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều. Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời.
Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà. Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do. Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối.
Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Nhưng họ không cũ lắm. Tôi muốn gặp ông cụ.
Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi. Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu. Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ.
Nhưng bởi vì không biết giống thế nào. Không phải điệu cười chua chát. Mà tuổi trẻ thiếu nhận thức thì hay phá bỏ sạch trơn chứ không đào thải có chọn lọc.
Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn. Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả. Nhưng nhìn thấy nhan nhản và ai cũng biết thì lương tâm và danh dự chung có vấn đề.