Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi. Hầu hết là những người sống có trước có sau. Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt.
Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn… Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh. Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy.
Chả quan tâm đến gì ngoài những cái thùng rác. - Vì ông không còn sự lựa chọn nào khác. Bởi vì, khi đã thực sự thiện rồi thì khó mà đủ ngu si để trở nên ác nữa.
Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy.
Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào. Để khám phá đến tận cùng. Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ.
Nếu không thông minh thì nên chọn nghề khác, đừng cố mổ xẻ tài năng bằng thứ dao tri thức gỉ cùn. Họ sẽ đau nhưng không nhiều như tôi từng tưởng tượng. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề.
Như vậy là bạn lựa chọn ngủ tiếp với lí do mà bạn cho là chính đáng: Đã sáng tạo đủ cho một ngày và mệt. Ông anh chuyển sang bể nóng. Hôm nay chị bạn ra viện.
Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Tẹo nữa, cái giấc mơ nó vẫn sờ sờ ra đấy hay nó mất. Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời.
Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang. Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức.
Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời. Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ.