“Nếu làm việc mang lại sức khỏe thì hãy để người bệnh làm”. Visior (vương miện) – 804 và fatal (sứ mệnh) – 815. Tôi cần nhấn mạnh rằng cuốn sách này không phải là tiểu thuyết của John Grisham – sẽ chẳng có ích gì nếu bạn đọc lướt qua những trang cuối cùng của quyển sách để tìm ra đoạn kết của câu chuyện.
Vấn đề rắc rối nằm ở chữ friend, đôi khi chúng ta lại viết “e” trước chữ “I” thành “Friend”. Việc học lấy một nghề trong hệ thống trường đại học hay trường phổ thông tư cũng tương tự. Nhưng sự thật là chỉ có ba lý do sau, mỗi lý do đều liên quan đến từng giai đoạn ghi nhớ:
Hãy hình dung rằng cô ấy có một mặt dây chuyền ngôi sao có hình David đeo trên cổ nhưng đã bị mất. Những người này đang tán gẫu ở nhẹ nhàng, trong khi nhạc nền nhẹ nhàng và thoải mái. Nếu không co âm thanh này thì chắc chắn điều gì đó không hay đã xảy ra.
Bạn có 2 phút để ghi nhớ chúng. Bây giờ, chúng ta sẽ được làm quen với phương pháp lưu trữ dữ liệu ban đầu của chúng ta: phương pháp RomanRoom. Chúng ta có thể tận dụng những hình ảnh này để ghi nhớ một ý tưởng, quan điểm, cụm từ hay điểm nào đó mà chúng ta muốn nói tới.
Tất nhiên, trên thực tế khi gặp cô ấy bạn sẽ không xử sự như vậy. Có thể bạn nhìn thấy một đĩa khoai tây chiên và theo bản năng, bạn bắt đầu ăn chúng. Trong ngày tổng kết tuần, Cicero đứng trước mặt quân lính và bắt đầu chuyến du lịch ảo về nhà mình.
Nghe – hãy lắng nghe âm thanh những quả cam va đập vào chiếc chảo rán. Hãy xem nó như một bài tập vui hay một trò chơi của trẻ con. Sự thật đây lại là những gì chúng ta đã làm trong phần lớn cuộc đời mình, và chúng ta thậm chí đã có thể ghi lại hầu hết những điều giảng viên nói.
Hãy đọc thật to đồ vật đầu tiên trong danh sách. Điểm mấu chốt không phải là chép lại mà là tham dự. Bạn đang nói chuyện với một khách hàng thì nhớ ra bạn phải gửi đơn đặt hàng đúng không? Trong khi ngồi nghe khách hàng nói, nhân lúc anh ta không để ý, bạn sẽ tìm trong tập tin khẩn cấp và lấy ra đồ vật thứ hai trong phòng khách là ti vi.
Nhà phát minh Thomas Edison đã bị đuổi khỏi trường và được mẹ dạy học tại nhà. Nếu những đứa trẻ này có thể nhớ được những chi tiết không liên quan như thế thì chứng tỏ trí nhớ của chúng không hề kém chút nào! Chúng ta không quên gọi lại cho Suzie, không quên trả đĩa DVD cho cửa hàng.
Hãy nhớ rằng, lời bào chữa: “Tôi quên mất vì tôi có quá nhiều thứ phải nhớ?” rất tương ứng với câu: “Tôi không muốn làm cho trí nhớ của tôi bị quá tải”. Hay cũng có thể khi bạn đang đi vào phòng thì bạn nhớ ra cần phải cho một cuốn sách vào trong túi ngay lập tức. Chúng ta luôn cầu toàn về mặt cảm xúc và có xu hướng phóng đại lên.
Sữa, sữa chua, lườn gà, cà chua, bơ, bánh hamburger, ớt và cà rốt. Bạn có thể tiếp tục thực hành phương pháp ghi nhớ này với những ví dụ của riêng mình. Thứ hai, sự liên tưởng không phải lúc nào cũng tồn tại lâu dài.