ít lâu sau, có người kêu điện thoại nhà tôi chạy lại trả lời. Đây tiền sửa chúng tôi tính như vậy đây. Sau này người đó có hiểu rằng câu trả lời "không" đó là vô lý, cũng mặc! Người đó không thể đổi ý được, vì lòng tự ái của họ.
(Những hàng chữ trong dấu ngoặc đơn là cảm tưởng của tôi trong khi đọc). Xin các bạn nhớ câu này của Lincoln: "Ruồi ưa mật". Đừng nói suông: Phải, việc đó nên làm, rồi để đó.
Người ta cho rằng tánh hạnh bà như vậy; bởi vì bà mắc bệnh thần kinh. Trong khi củi cháy lách tách trong lò sưởi, người ta mời tôi đánh bài bridge. Dậy từ 3 giờ sáng, quét tiệm và nai lưng ra làm 14 giờ một ngày.
Bà ta mắc đi thăm những nơi khác, cho nên một mình ông hầu chuyện một bà cô bên nhà vợ. Lần sau, có nói chuyện với ai, xin bạn nhớ tới điều đó. Nếu chúng ta biết đem ra ánh sáng những tài năng sâu kín của những người ở chung quanh chúng ta, thì chẳng phải là ta chỉ dẫn đạo, cải thiện, phân phát họ mà thôi, ta còn cải tạo họ nữa.
Nhà tôi ngạc nhiên vô cùng. Tốt lắm! Người thay mặt cho một hãng lớn lại hỏi ý kiến ông để về trả lời cho những viên giám đốc của y! Kết quả thiệt khác hẳn với lần trước.
? Ông Sol Hurock có lẽ là người bầu hát nổi danh nhất ở Mỹ. Khi biết chắc rằng chúng ta có lý, chúng ta phải ráng ngọt ngào và khéo léo tỏ ý kiến của ta với người khác. Ông cùng viên đại lý tại miền đó, đi thăm một khu có nhiều người Hòa Lan làm chủ trại.
Ông ngắm nghía từng bộ phận nhỏ một, từ nệm ngồi cho tới cái khóa cửa, tới thùng xe, nhất là những chi tiết nào do ông Chamberlain sáng tạo cho tiện lợi, thì ông cứ muốn ghi nhớ lấy và chỉ cho bà Tổng thống, cho nữ Bộ trưởng lao động Perkins và cô thư ký riêng của ông. Khi quyết định như vậy, tất nhiên tôi đã căn cứ vào những lý lẽ vững vàng. Bạn muốn những người bạn gặp gỡ đồng ý với bạn.
Mới rồi, trong tờ báo New york Herald Tribune, một hãng nọ có đăng quảng cáo cần một người có tài năng và kinh nghiệm đặc biệt. Tất nhiên là ta hành động như vậy, không phải vì quý báu gì những ý tưởng đó đâu, mà chỉ vì lòng tự ái của ta bị đe dọa. Có biết nguyên do đó, bạn cũng chẳng cần nhắc tới làm chi.
Đành rằng như vậy mất thì giờ một chút, nhưng bạn sẽ được lợi nhiều vô cùng vì bạn sẽ tìm được cách cảm động người đó và ít khó nhọc mà kết quả mỹ mãn hơn nhiều. Ai cũng biết điều đó, vậy mà chúng ta lễ phép với người dưng hơn là với người thân trong nhà. Nhưng các em cũng biết: đốt lửa ở đây nguy hiểm lắm.
Ông Parsons dẫn chứng cũng vô ích, lý luận cũng vô ích. Người ta cho rằng tánh hạnh bà như vậy; bởi vì bà mắc bệnh thần kinh. Nó chỉ giết hết tình cảm của ông đối với bà, nó làm cho ông suốt đời hối hận rằng đã cưới bà và chỉ muốn có mỗi một hành vi là đi khỏi nhà cho khuất mắt.