Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này.
Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng. Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta. Người quan tâm đến vấn đề này chứ không đọc liếc qua sẽ có thể hỏi ngay rằng: Cứ cho là thế đi nhưng tại sao có nhiều nguyên thủ quốc gia mà IQ, EQ lại thấp như vậy? Đối với những trường hợp (không phải là hiếm này), chúng ta cùng thử liên tưởng xem…
Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái. Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng. Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó.
Dù cái sự ôm ấp, vuốt ve này chỉ đơn giản là những biểu hiện thân thiện. Ba bố con đèo nhau về trên con đường cao tốc đông nghẹt. Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết.
Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ. Tôi muốn thi xong được để yên. Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc.
Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ. Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức. Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về.
Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông. Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ. Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị.
Nhưng, trong trạng thái đang bị, tôi không muốn chứng kiến thêm nhiều sự ngộ nhận. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức. Hôm sau đi thi thấy bình thường.
Chỉ có một cách để giữ danh dự là làm cho chúng chùn bước. Dòng họ nhà mình phải rạng danh… Bởi vì, với những con người thành thật và tử tế ở một mức độ lớn hơn giả dối, anh sẽ thấy điều kỳ lạ.
Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó. Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ. Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ.