Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì. Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị. Trí tưởng tượng làm giảm năng suất lao động chân tay của chàng ta và đem lại đầy hiểm họa.
Tạo nên sự tạm ổn kết hợp với khả năng phá vỡ cái tạm ổn để phát triển đến mức cao hơn. Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch. Thà tát mình còn hơn.
Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé. Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc. Dù có thể nói chúng tôi yêu thương nhau.
Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn). Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc. Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%.
Nhà văn vội áp trán vào miệng nàng. Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác. Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi.
Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên. Nhưng bác gái thật chả biết nếu tận dụng tình huống này thì người đắc lợi nhất chính là cậu ấm. Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp.
Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới. Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy. Sở dĩ bạn tả khá tỉ mỉ chỗ bạn viết từ đầu đến giờ vừa là để luyện môn miêu tả mà bạn còn kém, vừa là để ngầm chứng minh đầu óc bạn vẫn khá minh mẫn.
Bác gái lấy túi chườm nóng đặt lên ngực cho, bảo: Căn bản tại con ngủ nằm sấp. Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc. Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi.
Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền. Mai sau không biết thế nào, nhưng đây là cảm giác sợ phí, sợ mất của một người 21 tuổi chỉ sở hữu thơ và tay trắng. Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy.
Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần. Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng. Có thể tớ không giết cậu nhưng cậu cứ ngoi lên là tớ đập như chơi trò đập cá sấu.