Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông. Màu xanh của bể bơi. Bởi bạn là người sòng phẳng.
Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối. Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè. Nhưng khỏe thì bên cạnh chất lượng, mới cho hiệu quả, năng suất cao và lâu dài.
Chúng cố víu vào những kẽ ngón tay. À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái. Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua.
Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau. Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới.
Thế thì anh không dám. Ở Tây hay ở Ta đều thế cả. Nhằm sớm tạo ra những con người ưu tú hơn.
Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi. Bởi vậy, nhà văn sống được là nhờ mật độ viết dày đặc và tập trung được số tiền nhuận bút ít ỏi từ nhiều báo. Nhưng bởi vì không biết giống thế nào.
Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại. Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng. Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi.
Lúc này họ lại tưởng tôi đùa. Gần cuối buổi, đang bê chai thì có một người đàn bà chưa già ngồi ăn ở bàn bên trái gọi giật lại: Mày ơi, dọn chỗ bát này đi. Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy.
Sự đố kị lộ liễu này thực ra dễ là biểu hiện của vô đạo đức và bất hiện sinh. Này, lấy cho chú mấy chai bia. Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực.
Dù sao, với bạn, bóng đá cũng chỉ là một trò chơi. Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo. Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về.