Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười. Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba. Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm.
Họ sẽ đau nhưng không nhiều như tôi từng tưởng tượng. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Để họ thấy bị bao trùm và phải nỗ lực để xé cái màng nhầy ấy ra.
Thi thoảng chúng bay rợp trời. Mới dám nửa đùa nửa thật như thế. Mặc dù bạn biết người ta viết về bất cứ cái gì không phải là vấn đề mà cốt yếu là khả năng thể hiện nó.
Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi. Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả. Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới.
Rồi lại êm êm lan ra. Khao khát được đụng chạm với giới khác không thường trực hoặc bị việc khác lấp đi. Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác.
Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó. Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày. Tôi đi bộ cũng được.
Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi. Có lần bạn bóp cổ nó nôn đầy nhà. Trẻ con hay người lớn.
Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng. Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh. Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ.
Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng. Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo. Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh.
Và giảm thiểu hậu quả cho thế hệ sau, cũng như tránh quả báo hiển nhiên của những sai lầm xuất phát từ lòng vị kỷ mù quáng. Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu). Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa.