Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết. Đang định đứng lên đi ăn. Sáng nay em đi làm không rõ cháu có học không.
Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể. Một người để được đối xử như thiên tài thì chắc phải đợi dài dài, 2 năm xuất hiện chưa ăn thua gì. Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì.
Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác. Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì. Vì đem thứ đạo đức chung chung ra áp dụng cho trường hợp của bạn thì khẩu hiệu phải chết có lẽ thú vị hơn.
Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn. Tôi là một đứa trẻ ngoan mà. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn.
Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy. Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác. Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho.
Mất chứ không phải biến mất. Xuống nhà, ông nội vừa sang. Thế giới trong óc thật hỗn tạp.
Một khuôn mặt ai ai cũng có. Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình. Xét cho cùng, bạn đâu có cần gì cho mình quá xa xôi hơn những khung cảnh đầm ấm ấy.
Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt. Và chưa thấy phải thay đổi. Từ đó có thể suy ra thế giới hơn 6 tỷ người được điều hành vận mệnh chỉ bởi độ vài ngàn, vài chục ngàn người.
Dù mẹ không bay, không bay đâu. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ. Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu.
Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật. Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng.